Từ cách đây 2,3 ngày j rồi, bây h mới viết:|
Cũng chẳng biết là ác mộng hay là j nữa..
Choàng tỉnh. Khung cảnh cũ. Vẫn là cái phòng học nằm trơ trọi trên lầu 3 của một thằng học sinh luộm thuộm. Nhưng ánh mắt tôi chợt dừng lại. Sững người, nhưng là sự thật. Em đứng đó, với nụ cười tỏa nắng.
Chưa hết ngạc nhiên, bỗng em sán lại gần, thì thầm cái gì tôi nghe không rõ. Chỉ biết là tôi, một lần nữa, lại say mê mà không rời nổi cái hình hài ấy. Tôi ôm chặt lấy em, cảm giác thời gian như ngừng lại. Hơi ấm hôm nào đã trở về đây, khiến tim tôi rạo rực hơn bao giờ hết..
Choàng tỉnh. Khung cảnh cũ. Vẫn là cái phòng học nằm trơ trọi trên lầu 3 của một thằng học sinh luộm thuộm.
Nhưng không thấy em.
Tim tôi vẫn còn loạn nhịp, nhưng hình ảnh của em thì đã biến mất. Bàng hoàng 1 lúc mà vẫn chưa dám tin vào sự mất mát ấy. Em đã gần tôi đến thế cơ mà..
Chỉ ước có thể kéo dài giấc mơ ấy, dù chỉ 1 giây..
P/S: Phút yếu đuối cuối cùng của 1 thằng đàn ông.
This entry was posted
on 22:46
and is filed under
Hurt
.
You can leave a response
and follow any responses to this entry through the
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
.
0 nhận xét