Đặt ra 1 thước đo về những thứ mình nhận được.
Thank: Cảm ơn vì 1 việc bt, chẳng có gì to tát và cần thiết lém, k đọng lại trong mình cái gì cả..
Thanks: Cảm ơn về 1 việc thật sự giúp ích cho mình rất nhìu..Ví dụ: Bữa trước 2 thằng kẹt ở TC, mưa thì tầm tã, tính chắc về đến nhà hớp 1 lít nước..may mà tự dưng nhớ đến bạn Nam..thế là điện thoại cho bạn đem sang cho 2 cái áo mưa, sướng ^^. Tiếc là k thanks được bạn nhưng đã k quên cho bạn 1 plus(+).
Cảm ơn: Có thể việc làm đó k giúp gì mình về thực tế, mà 1 thứ còn hơn thế..1 * nhé:)
P/S: Từ h sẽ update danh sách để trả ơn các bạn từ từ..biết k ai để ý nhưng vẫn thích sống mà suy trước tính sau 1 tí..hoặc khi suy xét về 1 người sẽ được toàn diện hơn:)
Tự dưng phải cho Thùy 1 +, cái tội thất hứa :(
Thực sự đó là điều mà mình cảm thấy và..đau.
Vẫn biết ta sẽ sống mà không cần 1 ai, ta sẽ sống chỉ như 1 cái bóng trong đêm tối..
Nhưng sau ta vẫn thấy buồn lắm, khi mà ta không thể là chính mình, không thể thoải mái chém gió trên facebook, không thể like những cái mình thích, chê những cái mình ghét..đơn giản vì với những người đó, ta chỉ như người lạ.
Và có 1 khiến người lạ buồn nhất..vì sao ư, vì người đó từng đã - đối với ta - là người gần gũi nhất.
Cách tốt nhất lúc này có lẽ là ignore tất cả. Dẹp facebook đi, ta sẽ là 1 con người lạc hậu vùi đầu vào những thứ vớ vẩn vậy, chứ ta không thể chịu cảm giác này thêm chút nào nữa..
Đối với họ ta không là gì, vậy thì từ giờ, đối với ta họ cũng sẽ chẳng là cái thá gì nữa.
Bye 4ever..
P/S: Thất vọng nhất vẫn là 1 người..ta đã nghĩ là bạn..nhưng không nhận lời làm bạn của ta, dù ta gửi đã rất lâu. Ừ thì có lẽ người đó bận, luôn là thế mà, để không thể vào profile của 1 thằng xa lạ mà confirm 1 cái request vớ vẩn. Nhưng dù lí do là gì..thì ta cũng KHÔNG BAO GIỜ chấp nhận người đó là bạn của ta nữa, chắc chắn.